Leicester, giống như một sắp xếp ngẫu hứng của số phận, bất ngờ
ngồi chung mâm với 7 đại gia còn lại của bóng đá châu Âu. Họ
vừa không có lịch sử hào nhoáng, vừa không cả thực lực xứng tầm
Champions League. Chẳng có gì để gắn Leicester vào dòng chảy
giải đấu danh giá này, nhưng họ vẫn ở đây và thừa khát khao tạo
nên bất ngờ.
Ở vòng tứ kết, họ gặp một đội bóng Tây Ban Nha khác là
Atletico. Còn nhớ ở vòng trước, Leicester dù thất bại trong
trận lượt đi vẫn tạo nên chiến thắng ấn tượng 2-0, qua đó lội
ngược dòng vượt qua Sevilla.
Atletico đương nhiên không phải Sevilla. Đẳng cấp của nửa đỏ
thành Madrid tại sân chơi châu lục không cần phải bàn cãi.
Diego Simeone lại càng không phải Jorge Sampaoli với bản lĩnh
và sự già đời đáng kinh ngạc. Nhưng Leicester vẫn có cửa.
Leicester chơi rất kiên cường trước Atletico
Nhiệm vụ của thầy trò Craig Shakespeare vẫn giống như trận lượt
về với Sevilla: phải ghi bàn. Ghi 2 bàn thì quá tốt, nhưng ghi
1 bàn cũng không phải vấn đề. Nếu có thể kéo Atletico đến loạt
luân lưu đã là một thành công ngoài mong đợi.
Nhưng nếu sân nhà King Power có thể giúp Leicester gây bất ngờ
với các bàn thắng, liệu hàng phòng ngự Bầy cáo có cầm chân được
những chân sút đắt giá của đối phương? Câu trả lời đã có ngay ở
Vicente Calderon, nơi đội chủ nhà dù cầm bóng tới 68%, dứt điểm
14 lần (trúng khung thành 4 lần) nhưng cũng chỉ thu về 1 bàn
thắng từ quả penalty gây tranh cãi.
Trên thực tế, Leicester phòng ngự cũng không quá giỏi. Ngoài
Kasper Schmeichel với 2 lần cứu thua xuất sắc, những cái tên
còn lại ở hàng thủ đều ở mức trung bình. Nhưng kỳ lạ thay, các
chân sút Atletico cũng như Sevilla, cứ đến trước khung thành
Leicester thì lại lúng túng thấy rõ. Họ không dứt điểm ra ngoài
thì cũng trượt chân vô duyên. Fernando Torres là người hiểu rõ
nhất.
Có thể tin đang có một “thế lực” siêu nhiên bảo hộ cho
Leicester, giúp họ vượt qua 90 phút giông bão tại Calderon với
chỉ 1 bàn thua. Nên nhớ, cũng chính “thế lực” đó giúp
Schmeichel cản phá thành công 2 quả penalty trong cả lượt đi và
về trước Sevilla, thành tích diễn ra lần đầu tiên trong lịch sử
Champions League.
Tất nhiên, không thể phủ nhận nỗ lực của thầy trò Shakespeare
trong việc vây bắt đối phương và tổ chức đổ bê tông trước khung
thành. Nhưng khi đẳng cấp quá chênh lệch mà Atletico chẳng thể
thể hiện qua bảng tỷ số, phải chăng chúng ta đã đánh giá quá
thấp Leicester? Chắc không đâu! Bầy cáo là sự lựa chọn của số
phận, hãy cứ tin như vậy đi.